Võ công Nam Huỳnh Đạo không đơn thuần rèn luyện thể chất, mà còn thông qua Võ đạo chỉ cho môn sinh biết ông cha ta từng ứng phó trước thiên nhiên như thế nào; khi gặp kẻ địch mạnh hơn, phải vận dụng binh pháp và võ công cùng mưu lược gì để chiến thắng quân thù. Qua đó, người học võ nắm được bản nguyên văn hóa dân tộc, hiểu được nguyên lý của thái cực, âm dương, cương nhu, ngũ hành... và cách vận dụng trong đời sống hiện đại. Từng ngày từng ngày dòng chảy văn hóa dân tộc như nguồn nước mát ngấm sâu vào máu thịt, tạo nên khí chất của từng con người. Khi muôn người như một, đồng tâm hiệp khí, lúc ấy dân khí trở thành nội lực to lớn của một dân tộc.
Môn phái Nam Huỳnh Đạo đã xây dựng được một môi trường văn hóa võ đạo trở thành truyền thống của bản môn. Trong các giờ võ đạo hàng tuần Sư phụ truyền thụ cho các môn đồ các di sản về Nho Nôm của ông cha, về ngôn ngữ, từ nguyên, Kinh Dịch, y học… Môn phái luôn chú trọng rèn luyện nhân cách của môn sinh qua giờ Văn hóa Võ Đạo được tổ chức xuyên suốt trong hơn 18 năm qua. Võ đạo có pháp riêng để luyện võ sinh cách kềm chế tâm tính, tiến đến làm chủ bản thân. Phần đông các bạn trẻ theo học võ đều có biểu hiện tốt trong lối sống, tránh được nhiều cám dỗ và những thói hư tật xấu đang từng ngày, từng giờ lôi cuốn giới trẻ khi gia đình và xã hội lơ là, mất cảnh giác.
TỪ ẤY TRONG TÔI BỪNG NẮNG HẠ
(Bài viết của môn sinh Nguyễn Lê Thiên - sinh viên ĐH Y Dược TP.HCM)
Mỗi người có một cách khác nhau để thể hiện cuộc sống, có con đường đầy hoa thơm cỏ lạ, có con đường đầy gai góc. Khi bước vào nghiệp võ thì tức là chúng ta đã chọn con đường gian khổ, đầy chông gai nhưng khi đã chấp nhận bước chân trên con đường ấy thì chúng ta đã đáng trân trọng lắm rồi bởi điều đó có nghĩa là ta đã sống trên ý chí của mình.
Những ngày tháng đầu chập chững bước chân vào môn phái Nam Huỳnh Đạo, tôi như đứa trẻ lạc giữa một thế giới mới lạ, đầy bỡ ngỡ và lo sợ, lo sợ liệu mình có đủ sức để vượt qua những bài luyện tập hay không? Thế rồi, tôi đã từng bước được những Sư huynh ở đây hướng dẫn tận tình. Ngày xưa, khi tôi đi học võ, thông thường thì huấn luyện viên chỉ thực hiện rồi võ sinh tự làm lấy, làm tới đâu thì hay tới đó, thậm chí sai hay đúng mình cũng chẳng biết được. Nhưng ở đây, các Sư huynh rất dụng tâm, chỉ bảo đến ngay cả từng động tác nhỏ. Đó là điều đầu tiên làm tôi thấy thực sự hứng thú ở nơi này. Ngày trôi qua, càng ở lâu trong môn phái tôi càng cảm nhận được sự đoàn kết, tình huynh đệ luôn hiện hữu ấm áp như trong một gia đình thực sự.
Người xưa nói “Trò ngoan ắt phải có thầy giỏi” và người thầy ấy chính là người mà chúng tôi luôn gọi bằng hai tiếng hết sức trân trọng “SƯ PHỤ !”.
Điều đầu tiên gây ấn tượng với tôi nhất là Sư Phụ có một trái tim yêu nước sâu sắc, một tinh thần luôn hướng về Tổ quốc với lòng hoài niệm và biết ơn những thế hệ đi trước. Điều mà có lẽ tôi chưa từng được thấy ở những nơi tôi từng học võ trước đây. “Tổ quốc” vốn là hai từ thiêng liêng nhất, một người luôn đặt Tổ quốc lên trên tất cả là người đáng kính phục và trân trọng bởi chính điều đó sẽ truyền nhiệt huyết cho các thế hệ đệ tử đi sau một tinh thần cội nguồn chân chính đã được xây dựng hàng nghìn năm trong văn hoá dân tộc. Thuyền của Sư Phụ không chỉ chở “Võ” mà còn chở cả “Văn”, luôn hướng con người đến “Nhân chi sơ, tánh bổn thiện”, ngay cả khi Sư Phụ nói những bận lòng về nhân sinh thì trong đó cũng ẩn chứa những tình thương với các đệ tử, với nhân tình, vì con người, vì Võ đạo chân chính mà lên tiếng.
Các Sư huynh nói đến Sư Phụ như một bậc cao thủ về võ thuật, nhưng với tôi, Sư Phụ rất giản dị. Chẳng sáo rỗng, không quá phô trương với những ngôn từ bác học, những lời Sư Phụ dạy hết sức gần gũi và đậm chất dân dã khi truyền thụ cho chúng tôi về Pháp võ và Võ đạo nhưng lại chứa trong đó biết bao hàm ý sâu xa, rộng như vũ trụ mà cũng gần như hơi thở con người. Con người vốn hay nói đến chữ “Duyên”, có thể nói đó là hảo duyên nếu ai được học những điều ấy. Đạo võ của Sư Phụ ngộ ra rất sâu kín và nhiệm màu nhưng nếu ta chịu học hết lòng, học bằng cái tâm, cái tình chân thật, mình biết là mình đang học đạo và mình không quên là mình đang học đạo, thị đạo sẽ tự hiển hiện trong lòng mình, đạo là có thật và người học đạo cũng trở nên có thật, như vậy mới có thể thấy được và hành theo được đạo võ của Sư Phụ.
Cuộc đời mỗi chúng ta nếu không tìm được một thứ mà “Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ” thì sẽ mãi chỉ là “Nỗi sầu le lói suốt trăm năm”. Những ngày học võ tại Đình Nam Chơn đã khơi dậy trong tôi một cái gì đó rất hữu hình, một lý tưởng về cuộc sống.
Tạo hoá vầng vũ, vũ trụ bao la, con người vốn yếu ớt và nhỏ bé, chỉ có cái tinh thần của con người là thật sự bất diệt và cái tinh thần Thượng võ bất diệt ấy có lẽ tôi đã bắt gặp được ở nơi này. Mong cho môn phái sẽ ngày càng phát triển, luôn mang đến sức khoẻ cho mọi người để phát huy tinh thần võ thuật, Võ đạo bất diệt, xiển dương tinh thần võ đạo, văn hóa của Việt Nam trên trường thế giới để mãi mãi xứng danh với tổ tiên đi trước.
ÁNH SÁNG VĂN HÓA VÕ ĐẠO
(Bài viết môn sinh NQH)
Ngày ấy, tôi đến với Môn phái Nam Huỳnh Đạo khi đang là một sinh viên gầy còm, yếu đuối, chưa thể định hình cho mình một hướng đi đúng đắn để trở thành người hữu ích cho bản thân, gia đình và xã hội. Đến nay, đã hơn bảy năm được sống trong môi trường Văn hóa võ đạo cao quý nhưng bình dị của gia đình Nam Huỳnh Đạo, tôi luôn hạnh phúc và tự hào vì mình đang đi trên một con đường chân chính, một sự nghiệp giáo dục cao quý tràn đầy ánh sáng của đạo lý tình thương và sinh lực của dân tộc Việt Nam hùng dũng mà ông cha ta đã dày công xây đắp.
Ở Nam Huỳnh Đạo tôi được trưởng dưỡng nguồn sinh lực của Văn hóa võ đạo, tinh thần nhân văn thượng võ, được truyền thụ những di sản võ công chính tông của tổ tiên người Việt. Và từ khi được vinh dự đứng vào hàng ngũ huấn luyện viên của Môn phái, tôi ngày càng gặt hái được nhiều thành tựu. Đó là những sự góp sức thiết thực của mình vào sự nghiệp rèn luyện sức khỏe tâm thân cho nhiều người dân. Giác ngộ được tinh thần của Nam Huỳnh Đạo là luôn sẵn sàng xông pha trận mạc, đi vào những nơi khó khăn nhất, cùng khổ nhất của xã hội để đẩy nguồn sinh lực võ đạo vào những mảnh đời bất hạnh nhằm cải tạo đời sống tốt đẹp hơn. Tôi đã triển khai một võ đường dạy cho các em mồ côi tại Mái ấm Ánh Sáng, Quận 3, TP.HCM. Sau một thời gian tập luyện, tôi rất vui sướng khi thấy các em đã có nhiều chuyển biến tích cực về sức khỏe thể chất lẫn tinh thần. Nếu như trước đây, biểu hiện của các em là sự rụt rè và yếu đuối thì đến nay tình trạng sức khỏe đã cải thiện vượt bậc, đặc biệt tôi nhận thấy trong ánh mắt của các em đã hé lộ niềm tin mãnh liệt rằng sẽ quyết tâm xây dựng cuộc đời bằng chính sức khỏe và trí tuệ do học tập và lao động chân chính làm ra.
Bản thân là một huấn luyện viên của Môn phái Nam Huỳnh Đạo tôi luôn quyết tâm bằng tất cả trí tuệ và di sản mà Sư Phụ đã truyền thụ sẽ đem nhân rộng ra, đem ánh sáng văn hóa võ đạo này lan tỏa khắp nơi, giúp đông đảo nhân dân Việt Nam ai ai cũng hưởng được nguồn ánh sáng đạo lý này mà xây dựng đời sống tốt đẹp, đầy ý nghĩa góp phần xây dựng một đất nước giàu mạnh.
Admin
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét